Tháng 12, những ngày cuối năm, khi những tờ lịch đã mỏng dần và ngoài trời mang chút không khí se lạnh cùng một vài cơn mưa còn sót lại, thời tiết đã bắt đầu giao mùa, lòng người cũng trở nên thâm trầm lắng đọng cho những suy nghĩ về một năm sắp sửa trôi qua! Những gì đang chất chứa trong lòng bạn? Có phải những lo toan về thu nhập cuối năm, những kế hoạch về quê, sửa sang nhà cửa, những chuyến du lịch mua sắm và những dự định còn sót lại? Mỗi người đều bắt đầu chạy đua để hoàn thành những mục tiêu cho bản thân mình.
Tôi cũng không nằm ngoài số đó, nhưng dường như mục tiêu của tôi cũng không quá áp lực và nặng nề so với nhiều người bởi quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là những con chữ của người làm nghề viết, thỉnh thoảng, tôi vẫn gói lại và cất sang một bên để lặng lẽ tìm đến một góc sân Chùa, ngồi trong một tiệm Trà quen thuộc chỉ để thưởng thức chút không gian yên tĩnh. Có thể trong lúc nghỉ ngơi, khi lòng mình rỗng lặng, tôi lại bắt gặp một ý tưởng từ một vài hình ảnh nào đó thoáng qua trong cuộc sống, như một cụ già, một em bé bán vé số bên kia đường, và vô tình nhưng hữu ý, họ trở thành những nhân vật trong những bài viết, câu chuyện của tôi.
Như một thói quen và sở thích trong những ngày cuối năm, khi nhiều người có dự định mua sắm, du lịch, tôi lại dành thời gian đó để viết lách và vãng cảnh Chùa, một ngôi Cổ tự thân quen nằm trong con hẻm nhỏ hoặc một Tu viện thanh tịnh ở chốn ngoại thành, mỗi lần đến đó, hòa vào không gian xanh của cây, màu trầm mặc của gỗ, màu rêu phong của mái ngói, tôi thấy lòng mình bình yên và thanh thản đến diệu kỳ, những ngổn ngang, bộn bề trong đời sống thường nhật cũng trôi đi. Sự an tịnh của chốn thiền môn hiện lên một màu thanh khiết trong tầm mắt, niềm hạnh phúc khi quay về không gian chánh niệm làm lòng người muốn buông bỏ những tạp uế tục trần, nương về cõi thiện.
Những ngày cuối năm, cũng là dịp để mỗi người nhìn lại bản thân mình, tự hỏi mình đã tốt hơn chưa? Mình đã trưởng thành chưa sau những vấp ngã thăng trầm để rồi tự thay đổi và rèn giũa cho mình an yên hơn trước.
Một năm mới đến nhưng thoắt đó đã thành năm cũ, một năm nhanh như gió thoảng thoi đưa, nhưng người hướng Phật sẽ không hoài tiếc những điều của quá khứ, cũng không lo sợ đến tương lai, không bối rối với những câu hỏi quanh quẩn trong đầu, mà người hướng Phật sẽ trân trọng từng phút giây mình đang sống để cố gắng vun bồi mầm thiện trong từng việc đang làm, gieo trồng những an yên trên mảnh đất vườn tâm. Thành công hay thất bại đều là kinh nghiệm, vô thường không nói trước điều gì. Quá khứ đã qua, có luyến tiếc muộn phiền hay nương nhờ vào đó cũng chẳng được, tương lai chưa tới, có lo sợ, dự tính cũng chưa qua, chi bằng hãy sống trọn vẹn với từng phút giây hiện tại, mỗi giây phút hiện thời ý nghĩa sẽ không làm cho quá khứ trở thành những ngày đáng tiếc và dẫn đến một tương lai không có những bất an.
Một năm, cảm ơn cuộc sống đã cho mỗi người thêm một tuổi, là một năm còn hiện hữu trên cuộc nhân gian để thấy những thăng trầm biến đổi, không phải để sợ mình già đi, sợ cuộc đời ngắn lại mà cảm ơn vì mình còn có dịp đón nhận những bài học quý, còn được nhìn ngắm nhân sinh đẹp đẽ, còn được làm những điều phúc lành để trồng cây thiện, gieo nhân quả tốt đời sau.
Những ngày cuối năm về lại Chùa, soi lại lòng mình, tự vấn lại phải giữ tâm an bởi đó là phúc khí, là đại lộ của mỗi con người, khi tâm an, con người mới có cái nhìn tỉnh thức, con đường mình đi mới không va vấp, sóng ghềnh, chỉ khi tâm an mới hóa giải được những trầm lao mông muội, con người sẽ bớt đi những đau khổ vô minh.
Một năm qua, hãy tự nhủ rằng: “Chúng ta cần sống một cuộc đời tươi đẹp và khiêm hạ, đừng để mình mệt nhọc ngồi đếm từng ngày trôi qua vô nghĩa với những đau khổ, xanh xao”. Cuộc sống không chờ đợi một ai nhưng cũng không cần chúng ta phải đi quá vội, hãy dành thời gian để sống chậm, sống một cách an nhiên, để cảm nhận từng phút giây trôi qua đều là một khoảnh khắc giá trị trong cuộc đời mình.
Ngày cuối năm, bạn hãy cùng tôi dành chút thời gian về dưới hiên Chùa, nghe tiếng chuông trầm, đọc một thời kinh, để dòng sông tâm thức trôi chảy hiền hòa và nhẹ nhàng buông xuống những muộn phiền năm cũ!
Võ Đào Trâm