Có những món nợ không bao giờ được ghi bằng giấy mực, nhưng khắc sâu trong tim những người làm con. Bài viết này là lời tri ân, để thương nhớ, để thức tỉnh, và để biết ơn… Một lời nhắc nhở trong mùa Vu Lan cho những ai còn may mắn được gọi hai tiếng “Cha Mẹ”.

“Ơn cha mẹ sâu như biển trời,
Dẫu đi trọn kiếp, trả chưa vơi một phần.”

Trong cõi nhân gian mênh mông này, giữa bao la những thứ đổi thay, vật vờ theo dòng đời trôi nổi, chỉ có tình yêu thương của cha mẹ là vĩnh cửu, là một ngọn hải đăng soi sáng cuộc đời con, là chiếc bóng dịu dàng theo suốt hành trình trưởng thành của mỗi người con.

Chúng ta, những đứa trẻ từng nép vào vòng tay mẹ khi hoảng sợ, từng nhảy lên vai cha cười giòn tan giữa tuổi thơ; rồi một ngày lớn lên, rời xa mái nhà, mang theo ước mơ, hoài bão, tham vọng, và cả những toan tính mưu sinh. Ta mải mê bận rộn, mải mê với đời mà quên mất rằng, nơi quê nhà, vẫn còn hai con người lặng lẽ dõi theo, chờ đợi, chỉ mong một tiếng gọi thân quen từ con: “Cha ơi, Mẹ ơi…”

I. Tình Cha Mẹ: Ánh sáng bất diệt trong cõi tạm trần gian.

Đức Phật dạy rằng:

“Trong tất cả những điều ác, bất hiếu là tội nặng nhất.”[1]

Không phải ngẫu nhiên mà Đức Phật đã đặt “Hiếu Kính Cha Mẹ” làm nền tảng đạo đức căn bản của con người. Bởi cha mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người chở che, dưỡng nuôi, dạy dỗ và sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình để con khôn lớn thành nhân chi mỹ.

Cha – người đàn ông ít nói, chẳng mấy khi thể hiện tình cảm qua lời. Nhưng đằng sau những lần im lặng ấy là cả một trời yêu thương lặng thầm. Là bờ vai vững chãi ta từng nép vào khi vấp ngã. Là đôi bàn tay chai sần sớm hôm gánh gồng cuộc sống, gom nhặt từng đồng để con đủ ăn, đủ học, đủ đầy như bao người.

Mẹ – người phụ nữ dịu dàng như giọt sương sớm, ấm như ánh nắng ban mai. Mẹ không cần gì cho mình. Mẹ chỉ mong con bình an. Mẹ có thể nhịn đói – khát, nhưng không để con thiếu bữa. Mẹ có thể âm thầm khóc cả đêm, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng khi sáng con thức giấc. Mẹ là người luôn tha thứ, luôn đợi chờ, luôn yêu thương ta ngay cả khi thế giới quay lưng.

II. Tuổi trẻ và sự vô tâm đáng sợ.

“Có những điều chỉ khi mất đi, ta mới nhận ra đó là tất cả.”

Tuổi trẻ thường mang trong mình sự tự cao vô thức, thường cho mình đã lớn rồi, đã đủ lông đủ cánh không cần phải dựa vào cha mẹ. Ta nghĩ rằng tự do là rời xa mái nhà. Ta ngỡ rằng thành công là phải bước chân vào thế giới rộng lớn ngoài kia. Ta từng cau mày trước những lời nhắc nhở của mẹ, từng lảng tránh ánh mắt nghiêm nghị của cha. Những cuộc gọi trở nên ít dần, những bữa cơm bên mâm cơm gia đình trở nên hiếm hoi.

Cho đến khi…

Ta va vấp giữa đời. Ta chênh vênh giữa những đêm dài mất ngủ. Khi trái tim rướm máu vì tổn thương, ta mới thảng thốt nhận ra: nơi duy nhất luôn dang tay đón ta trở về, chỉ có cha mẹ. Không ai yêu thương ta vô điều kiện như họ. Không có cái ôm nào ấm bằng vòng tay của cha, không có giọng nói nào dịu dàng như lời mẹ ru.

Đi trăm nơi, không đâu ấm áp bằng nhà
Gặp vạn người, không ai tốt bằng cha mẹ.

Khi cha mẹ còn, ta còn cả bầu trời. Nhưng một ngày họ không còn nữa… cả thế giới như sụp đổ.

Tôi từng quen một người bạn, anh ấy luôn bận rộn với công việc ở thành phố, hiếm khi gọi về cho mẹ. Một ngày, anh nhận tin mẹ qua đời đột ngột. Anh ấy nói rằng, điều anh hối hận nhất là chưa từng nói ‘Con yêu mẹ’ khi mẹ còn sống. Những giọt nước mắt muộn màng ấy là bài học đau đớn cho bất kỳ ai còn cha mẹ.

III. Hiếu đạo: Nền tảng đạo lý ngàn đời của dân tộc Việt.

Từ ngàn đời, lòng hiếu thảo đã được coi là chuẩn mực cao quý nhất của đạo làm người trong truyền thống Việt Nam. Như ca dao xưa từng viết:

“Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”

“Vời vợi non cao ơn dưỡng dục.
Mênh mông biển rộng đức sinh thành.

Từng thế hệ người Việt đã lấy chữ “Hiếu” làm gốc. Trong “Tam cương ngũ thường”, chữ hiếu đứng đầu. Lễ Vu Lan Báo Hiếu, một trong những ngày lễ lớn nhất của Phật giáo, không chỉ là nghi thức tôn giáo, mà còn là lời nhắc nhở cho mỗi người con nhớ về cội nguồn, về ơn sinh dưỡng, về phúc đức tổ tiên.

Vì thế cứ vào dịp tháng 7 âm lịch, tại các ngôi Chùa đều tổ chức Pháp hội “Vu Lan báo hiếu” với những nghi lễ trang trọng, thiêng liêng, thu hút hàng ngàn người dân đủ mọi giới, không phân biệt tôn giáo đến tham gia, với các nội dung như giảng về đạo hiếu, lễ bông hồng cài áo, thả đèn hoa đăng, lễ cầu siêu… Những bông hồng được cài lên ngực áo, nhiều đèn hoa đăng được thắp sáng thể hiện tình yêu thương, lòng biết ơn, sự kính trọng đối với cha mẹ, ông bà, tổ tiên. Nghi thức là vậy, nhưng có lẽ chẳng có nghi thức nào đẹp bằng lòng biết ơn, việc làm thiết thực trong chăm sóc ông bà, cha mẹ hằng ngày, luôn kính trên nhường dưới, sự sẻ chia, giúp đỡ giữa các thành viên trong gia đình… Chỉ khi đó chữ hiếu mới được thể hiện trọn vẹn nhất.

Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Người xưa từng nói: “Con không chê mẹ khó, chó không chê chủ nghèo.” Vậy mà thời hiện đại, lắm người bận rộn mưu sinh, chạy theo hào nhoáng vật chất, mà vô tình biến mình thành kẻ vô tâm. Có người thành đạt nhưng để cha mẹ sống cô đơn nơi nhà cũ, chờ từng bữa cơm sum vầy. Đó không phải là thành công đích thực.

Có một nơi không bao giờ tính phí ở, ăn uống, đó là nhà. Có một người luôn la mắng, trách phạt bằng những trận đòn roi nhưng lòng cũng đau không kém, đó là mẹ. Có một người luôn dang tay chào đón khi ta thất bại trở về, đó là cha.

Hãy nhớ: thành công không phải là vinh quang ngoài xã hội, mà là được thấy cha mẹ cười mỗi ngày, sống thanh thản, an nhiên bên con cháu.

IV. Yêu thương khi còn có thể.

Khi cha mẹ còn sống, ta thường ngại ngần nói lời yêu thương. Ta sợ bị cho là “sến”, là “yếu mềm”. Ta quên rằng… chẳng ai sống mãi với ta cả đời.

Một ngày nào đó, khi không còn được nghe tiếng mẹ gọi “con ơi”, không còn ánh mắt cha ngóng ra cửa mỗi chiều… ta mới hiểu, yêu thương chưa nói kịp, đã hóa thành muộn màng.

“Cha Mẹ mất rồi, con mới hiểu
Mồ côi đâu phải là không còn cha mẹ,
Mà là không còn người dõi theo ta đến cuối đời.”

Có biết bao người chỉ khi cha mẹ mất đi mới bắt đầu cúng kiếng, hối hận, làm lễ thật to, mời khách thật đông… nhưng tất cả chỉ là hình thức. Bởi người cần được yêu thương đã không còn nghe thấy nữa.

Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu và hiếu thảo cha mẹ sớm hơn.

V. Thực hành hiếu thảo trong đời sống hiện đại

Đôi khi trong dòng đời mải miết này, rất nhiều người trong chúng ta đã và đang bị những mối quan hệ bên ngoài cuốn lấy, mặc nhiên cho rằng mối quan hệ tình thân là điều hiển nhiên phải có nên ít quan tâm. Mãi cho đến khi đấng sinh thành không còn thì mới nhận ra và dành cho họ những điều mà họ đáng lý ra phải được nhận từ lâu. Bởi thế, sinh thời khi được phật tử hỏi là làm thế nào để báo hiếu khi cha mẹ đã qua đời, Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã khuyên những ai còn cha, còn mẹ thì hãy tìm cách báo hiếu ngay khi họ còn sống. Khi cha mẹ còn trên thế gian, làm được gì để cha mẹ mỉm cười hạnh phúc thì ta nên làm ngay. Đừng đợi đến khi cha mẹ mất rồi mới tìm cách báo hiếu.

Trong nhịp sống bận rộn, việc thực hành hiếu thảo có thể bắt đầu từ những điều nhỏ:

  • Duy trì liên lạc: Nếu không thể về nhà thường xuyên, hãy tạo thói quen nhắn tin hoặc gọi điện cho cha mẹ mỗi ngày, mỗi tuần. Một câu hỏi han đơn giản như: “Con khỏe, cha mẹ thế nào?”  “Hôm nay mẹ ăn gì?” cũng đủ khiến cha mẹ ấm lòng.
  • Dành thời gian bên cha mẹ: Về nhà thường xuyên hơn, không phải chỉ khi có việc quan trọng. Đưa cha mẹ đi dạo, ăn uống, hoặc cùng xem một bộ phim. Những khoảnh khắc này quý hơn mọi món quà đắt tiền.
  • Lắng nghe và thấu hiểu: Hãy kiên nhẫn nghe cha mẹ kể chuyện, dù có thể là những câu chuyện quen thuộc. Đó là cách thể hiện sự quan tâm chân thành.
  • Sống tử tế: Sống có trách nhiệm, tránh làm điều bất thiện để cha mẹ yên tâm và tự hào.
  • Và đừng bao giờ tiếc một cái ôm, một câu nói: “Con yêu cha mẹ.”

“Hãy yêu cha mẹ khi họ còn sống,
Vì trên đời, điều đau đớn nhất là…
Yêu thương chưa kịp nói, người đã đi xa.”

Hiếu thảo không cần phải là những việc lớn lao, đôi khi chỉ là một cái ôm, một lời hỏi han, hay một bữa cơm quây quần.

VI. Trích vài lời Phật dạy về chữ Hiếu

Phật giáo luôn coi hiếu thảo là nền tảng của mọi thiện nghiệp, phải thừa nhận rằng đức Phật đặc biệt nhấn mạnh đến hiếu hạnh, lợi ích của hiếu hạnh và làm thế nào để báo đáp hiếu hạnh có hiệu quả cao và công đức lớn.

  • “Nếu có người vác cha trên vai trái, mẹ trên vai phải đi vòng quanh núi Tu-di trăm ngàn kiếp, chưa chắc đã trả được ơn sinh thành.”[2]
  • “Vui thay, hiếu kính mẹ!Vui thay, hiếu kính cha!”[3]
  • “Người con nào giàu có mà không biết hiếu thảo phụng dưỡng cha mẹ đó là cửa ngõ đưa đến bại vong”.[4]
  • “Cùng tột điều thiện không gì hơn hiếu. Cùng tột điều ác không gì hơn bất hiếu”.[5]
  • “Làm con đối với cha mẹ đem chút lễ mọn hiếu dưỡng thì được phước vô lượng, trái lại làm ít điều bất thiện đối với cha mẹ tội cũng vô lượng”.[6]
  • “Thờ trời đất quỷ thần không bằng có hiếu với cha mẹ, vì cha mẹ là hai vị thần minh cao nhất trong các thần minh”.[7]
  • Ai thành tựu thân làm ác với cha mẹ, lời nói ác đối với cha mẹ, ý nghĩ ác đối với cha mẹ; không biết ơn, không trả ơn, sẽ tương xứng rơi vào địa ngục và hiện đời sẽ bị đau khổ.[8]

Hiếu không chỉ là chăm lo cơm nước, mà còn là giữ đạo làm người, sống có nhân có đức, không làm điều bất thiện để cha mẹ được thơm lây, không phải buồn lòng. Người con hiếu thảo là người biết tu tâm dưỡng tánh, sống chân thành, giữ lễ nghĩa, sống để cha mẹ hãnh diện, yên tâm.

VII. Con nợ cha mẹ cả một đời…

Trong cuộc đời này, mắc nợ cha mẹ chính là món nợ ta khó trả một cách sòng phẳng nhất. Tất nhiên, nợ ở đây không chỉ thuần túy là nợ về của cải vật chất, mà đó còn là về tinh thần, mắc nợ dài dài, nợ cả đời… Cả cuộc đời này, món nợ lớn nhất mà chúng ta mang, chính là mắc nợ cha mẹ, mắc nợ hai người đã sinh ra ta.

“Con nợ cha mẹ một lời xin lỗi,
Vì những vô tâm chẳng thể lấy lại bao giờ.”

Con nợ mẹ những bữa cơm mẹ đã bỏ dở để chăm sóc con khi con đau.

Con nợ cha những lời răn dạy nghiêm khắc mà giờ mới thấm là tình thương.

Con nợ cả thanh xuân mẹ đã chôn vùi trong căn bếp chật hẹp, nơi luôn chờ đợi con trở về.

Con nợ ánh mắt cha – khắc khổ, tảo tần, mà suốt đời không một lần trách con.

Con nợ mẹ cả một đời vất vả,

Con nợ cha những tháng năm cực nhọc,

Con nợ cha mẹ, cho con thân thể này, khối óc này.

Con nợ cha mẹ, một đời hy sinh;

Con nợ cha mẹ, những lời răn dạy;

Con nợ cha mẹ, nợ cả một đời yêu thương vô điều kiện;

Con nợ mẹ một lời xin lỗi, nợ cha một lời cảm ơn..

Mẹ là biển cả thênh thang
Cha là ngọn núi cao sang giữa đời
Cho con cuộc sống tuyệt vời
Với bao no ấm từ thời ấu thơ.

Giờ đây, khi con trưởng thành, khi chông chênh giữa dòng đời, con chỉ muốn nói một điều duy nhất: “Cha mẹ ơi, con thương cha mẹ biết bao!”

Cha mẹ sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, chăm sóc, trợ giúp ta lớn nên thành người. Công ơn to lớn ấy, báo đáp cả đời cũng không hết. Nếu không hiếu thảo với cha mẹ thì thành công hay quan to chức lớn cũng chỉ bỏ đi.

VIII. Hãy nghĩ về Cha Mẹ.

Nếu bạn đọc đến đây, và trái tim bạn bỗng nhói lên, đó không phải là ngẫu nhiên. Có thể là vì bạn đã lâu chưa về nhà, đã lâu chưa hỏi han cha mẹ. Có thể trong lòng bạn đang có một khoảng trống, mà chỉ có cha mẹ mới lấp đầy được.

“Dẫu ngoài kia có bao sóng gió,
Nhà, vẫn là nơi ấm áp nhất.
Dẫu có gặp bao người,
Không ai yêu ta như cha mẹ.”

Xin đừng đợi đến ngày khói hương nghi ngút, ảnh cha mẹ đặt trên bàn thờ mới khóc nghẹn ngào. Xin đừng để chữ “giá như” trở thành nỗi đau giày vò suốt quãng đời còn lại.

Nếu còn cha mẹ – bạn còn cả một thế giới.

Đời người rất ngắn, người nên quý trọng thì phải coi trọng kịp thời, nhất định phải biết trân quý từng giây phúc tốt đẹp có cha mẹ ở bên cạnh.

Hôm nay, nếu bạn còn cơ hội, hãy gọi về, hãy dành thời gian trở về nhà thăm cha mẹ, hãy yêu thương… trước khi quá muộn.

“Cha Mẹ ơi, con viết bài này,
Bằng nước mắt chảy vào tim nhỏ,
Bằng bao kỷ niệm thời thơ dại,
Với những điều con chưa kịp nói…”

Thích Chúc Xuân


[1] Kinh Thi-ca-la-việt (Saṅgīti Sutta – Trường Bộ Kinh, Dīgha Nikāya 33)

[2] Kinh Báo Ân Cha Mẹ (Phụ Mẫu Ân Nan Báo Kinh) – Hán tạng, Đại chính tân tu Đại tạng kinh, Tập 16, số 685, phẩm thứ nhất.

[3] Pháp cú kinh (Dhammapada), câu 194 (dịch theo bản Pāli)

[4] Tăng Chi Bộ Kinh (Aṅguttara Nikāya), chương Thập pháp (AN 10.75)

[5] Kinh Hiếu Tử (Đại tạng Hán văn, T16, số 685)

[6] Kinh Tăng Nhất A-hàm (T02n0125), phẩm Hiếu Dưỡng

[7] Kinh Thiện Sanh (Thiện Sinh Tử Kinh)

[8] Kinh Tăng Chi Bộ (Aṅguttara Nikāya), AN 10.35

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết cùng chuyên mục:

Cơm nắm mo cau của mẹ
Tuỳ bút, Văn học

Hôm qua đi ngang một ngã tư đường phố, khi nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, dễ chừng đã ngoài 60 tuổi, đang lụi cụi cắt và bán những nắm cơm cho khách qua đường ghé mua, tự dưng trong tôi lại nôn nao sự thèm muốn được ăn cơm nắm. Và tất...

Cửa tùng đôi cánh gài – Thích Nhất Hạnh
Văn, Văn học

Cửa Tùng Đôi Cánh Gài Khi chàng dũng sĩ về đến chân núi thì trăng cũng vừa lên. Trăng mười chín soi sáng cảnh núi rừng cô tịch. Ánh trăng nhấp nháy đùa giỡn trên lá cây. Đêm thu mát lạnh. Cảnh vật hình như không có gì đổi thay sau bảy năm xa cách....

An nhiên mùa cũ!
Tuỳ bút, Văn học

Tháng 12, những ngày cuối năm, khi những tờ lịch đã mỏng dần và ngoài trời mang chút không khí se lạnh cùng một vài cơn mưa còn sót lại, thời tiết đã bắt đầu giao mùa, lòng người cũng trở nên thâm trầm lắng đọng cho những suy nghĩ về một năm sắp sửa...

Thơ: Rồi Mai Em Đi (Toại Khanh)
Thơ, Văn học

Rồi mai em đi Tay trắng mang theo được gì Một đời cho ước mơ chi Hay là một kiếp sân si

Mái chùa che chở hồn dân tộc
Thơ, Văn, Văn học

Bài thơ Nhớ chùa là một tác phẩm bất hủ của thơ ca Phật giáo Việt Nam. Bài thơ này đi vào lòng người mến đạo một cách dịu dàng và nồng ấm như câu ca dao của mẹ, tự nhiên và nhẹ nhàng như hơi thở, bình yên và trong sáng như một mảnh trăng...

Bậc Thầy của những vị Thầy
Danh Tăng, Tuỳ bút, Văn học

Cách đây hơn hai mươi năm, vào khoảng cuối thiên niên kỷ trước, tôi có dịp gặp và trò chuyện với thầy Tuệ Sỹ lần đầu tiên. Tôi cùng đi với Đỗ Quốc Bảo, đến thăm thầy khi ấy đang ở trên một căn gác trong khuôn viên chùa Quảng Hương Già Lam. Lúc ấy thầy...

Về Bài Thơ Hai Mùa Thu Của Masaoka Shik
Thơ, Văn học

Sau khi tham dự Tang lễ của một người bạn đồng môn vừa qua đời ở tuổi còn tương đối trẻ, về nhà tôi lại nhớ đến bài thơ hài cú Hai Mùa Thu của Nhà thơ người Nhật Shiki diễn tả bối cảnh cùng một thời gian và cùng một nơi chốn mà có hai mùa thu khác nhau, một mùa thu của người đang nằm dưỡng bệnh ở trong...

Hình ảnh trăng và hoa trong thơ thiền Lý – Trần
Thơ, Văn, Văn học

Hoa và trăng trong thơ thiền Lý-Trần không chỉ là những hình ảnh đẹp đẽ mà còn là những triết lý sâu sắc về cuộc sống, khuyến khích con người sống trọn vẹn, tỉnh thức và hòa nhập với thiên nhiên. Nước Việt Nam, từ thuở khai hoang lập địa, trải qua nhiều thời đại,...

Hương thu vườn Huế
Tuỳ bút, Văn học

Trái cây xứ Huế nhiều nhất và ngon nhất vẫn là ở những khu vườn xanh um cổ thụ thuộc hai phường Thủy Xuân, Thủy Biều phía Tây nam thành phố. Vườn ở đó là những khu vườn rộng trên đồi, nhũng khu vườn thoai thoải bên sông Hương. Đất đai màu mỡ, không khí...

Thơ: Xin lỗi mẹ (Toại Khanh)
Thơ, Văn học

Xin Lỗi Mẹ Về mới thấy, đi là tìm Ta mười năm đó cánh chim mù lòa Ta đi những phố phù hoa Cửa khuya thao thức, mẹ ta ngồi chờ Ta lưu lạc kiếm vần thơ Thứ thơ của một gã khờ đa mang Trót yêu giếng đá trăng vàng Mười năm một chuyến...

Thơ: Xin hẹn (Toại Khanh)
Thơ, Văn học

Xin hẹn Nói ít, thì bảo vô tri, Nói nhiều, lại trách tu gì… đa ngôn. Nói kinh, thì trách sáo mòn, Nói đời, lại trách tu còn ham chơi. Nhân gian bát ngát biển trời, Khó lòng kiếm được một người dễ thương. Thì thôi tạm hoãn hoằng dương, Am mây khép cửa, phong...

Tản mạn về việc Viết và Dịch hai thể thơ Haiku và Waka
Thơ, Văn học

I: Ngôn ngữ đơn âm và đa âm Khó khăn lớn nhất đối với tôi khi dịch Waka (hoà ca) và Haiku (bài cú) sang tiếng Việt là phần âm tiết. Vì tiếng Nhật là ngôn ngữ đa âm, còn tiếng Việt là ngôn ngữ đơn âm (đôi khi một chữ trong tiếng Nhật có...

Thơ: Tượng Pháp (Toại Khanh)
Thơ, Văn học

TƯỢNG PHÁP Con vô phúc sinh nhầm thời vắng Phật dấu vết Ngài còn lại mấy pho kinh Nam với Bắc tha hồ mà bất nhất kinh so kinh…ngồi gẫm lại giật mình Thầy dạy con dựng chùa to, tượng bự tổ dạy con xăng áo độ quần sanh trộn hai món, đời tu con...

Sống chậm để yêu thương
Thơ, Văn học

Thấy gì ngoài ô cửa Chim hót chào ban mai Sau một đêm mưa bão Nắng ngập tràn tương lai. Bầu trời cao lồng lộng Mơ làm cánh chim thôi Mang niềm vui bé mọn Chia sẻ đến mọi người. Trước sông dài biển rộng Bão tố đầy phong ba Hạnh phúc từ đâu đến...

Ngát Hương – Vô Ưu
Sự kiện, Tuỳ bút, Văn học

Hằng năm cứ độ tháng Tư lại về, bầu trời trong xanh tươi mát, gió thoảng đong đưa, người trời hân hoan đón mừng bậc Thế Tôn giáng trần. Là người con Phật ai ai cũng hiểu ngày đó, chính là ngày Đức Thế Tôn đản sanh tại thành Ca Tỳ La Vệ thuộc xứ Ấn Độ thời bấy giờ. Chúng ta một lòng hướng về cội...

Thơ: Giấc mộng phù sinh
Thơ, Văn học

Giấc mộng phù sinh Đời như giấc mộng phù sinh Nửa chừng tỉnh giấc thấy mình đã xa Một thời phiếm mộng phù hoa Tàn cơn gió lạnh như là khói sương Ngẫm nhìn một đoá liên hương Trầm lao phủ lối tà dương ngược dòng Hoa yên nhuộm áo nâu sòng Đường xa tuyết...

Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Đã phát hiện trình chặn quảng cáo!!!

Chúng tôi đã phát hiện thấy bạn đang sử dụng tiện ích mở rộng để chặn quảng cáo. Vui lòng hỗ trợ chúng tôi bằng cách vô hiệu hóa các trình chặn quảng cáo này.