Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, nặng nề, hãy tìm một góc nhỏ bình yên, đặt hết gánh nặng xuống, ngủ một giấc thật sâu, tái tạo năng lượng, chuẩn bị cho hành trình dài tiếp nối. Tự nhũ lòng, cuộc đời mà, ai chẳng phải lo toan!
Tháng năm đi qua, ngày ngày tiếp nối, sinh sinh tử tử, còn còn mất mất, loanh quanh hết một đời. Vừa chợp mắt buổi tối, trở mình đã hết đêm. Sớm tinh mơ thức dậy, điểm tâm xong đã thấy hết một ngày. Đọc chưa xong một cuốn sách, vừa quay lại đã gần hết một năm. Ngày đó là hình hài một đứa trẻ, bẳng đi một chút đã qua hơn phân nữa đời người. Bất luận bạn sống thế nào, trăng tròn rồi khuyết ra sao, qua phút giây này, qua ngày hôm nay, tất cả đều là dĩ vãng.
Cuộc sống vui buồn, sướng khổ thế nào, còn phụ thuộc vào cách nhìn, cách nghĩ của bạn. Cho dù có chuyện gì xãy ra, bạn cũng nhất định đừng để cơn mưa rào chiều qua thấm ướt áo quần ngày hôm nay của bạn.
Đừng để tàn dư của những đau xót muộn phiền ngày hôm qua làm khổ bạn đến hôm nay. Nếu không thể hóa giải được, đừng ôm một mình, đừng cố gắng giữ chặt nó rồi tự đau, tự khóc, tự dày vò bản thân. Hãy tìm cách nói ra một lần để hóa giải nó càng sớm càng tốt.
Cuộc đời, ai mà chẳng có những gánh nặng lo toan. Bạn có, người khác nhất định cũng sẽ có. Bạn đau khổ, người khác cũng không mấy thong dong. Do vậy, đừng bạc đãi chính mình nữa. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, nặng nề, hãy tìm một góc nhỏ bình yên, đặt hết gánh nặng xuống, ngủ một giấc thật sâu, tái tạo năng lượng, chuẩn bị cho hành trình dài tiếp nối. Tự nhũ lòng, cuộc đời mà, ai chẳng phải lo toan!
Ngày hôm qua là quá khứ, những gì đã xảy ra rồi hãy để nó ngủ yên. Đừng để đám mây xám xịt của ngày hôm qua che phủ sự thơ ngây, trong trẻo của ngày hôm nay. Tim người rộng hẹp khó phân, nếu nhìn không thấu đừng cố ép bản thân phải nhìn.
Tình cảm không trân trọng, đừng cố bận tâm. Lời chân tình không tỏ, đừng cố nghe để lòng thêm đau nhói. Người với người, hội ngộ được là bởi nhân duyên, thấu hiểu được nhờ hai chữ chân thành. Do vậy, người nên trân trọng thì trân trọng, nên quên thì phải quên, không đáng thì lướt qua, đừng nắm giữ mà đau lòng mình.
Tháng năm dài rộng, cuộc đời như nước chảy mây trôi. Muốn lòng thênh thang phải mạnh dạn bước qua quá khứ. Duyên đủ thì hết lòng đón nhận, trân trọng giữ gìn. Duyên hết thì thật dạ chúc phúc, nguyện cầu bình an.
Lúc thành công vinh hiển, không quên thuở ban sơ hàn vi cơ cực, không tự cao tự đại. Lúc mất mát, đừng nhục chí, nản lòng, không buông lời oán trách, để tâm tĩnh lặng, cho chính mình rèn dũa bản thân.
Con người, muốn trưởng thành được nhờ kiên trì rèn luyện, ý chí nhờ từng trải mà vững chắc hơn mỗi ngày. Những gì đã qua thì cho qua, luôn tập trung cho hiện tại, cho phút giây này. Hãy sống một cuộc đời đáng giá. Vì bạn mãi là duy nhất trên thế gian này.
Thích Nữ Nhuận Bình