Mẹ tôi chắc là điển hình mẫu mực nhất của những bà mẹ nhà quê. Một đời làm lụng, chắt chiu.
Hoa trắng mùa Vu lan
Tháng Bảy, mẹ không về chùa, không biết cài hoa hồng lên ngực. Mẹ không biết khái niệm Vu lan Báo hiếu, không biết chuyện Mục Kiền Liên. Vâng, mẹ tôi không biết chữ, không bao giờ nói chuyện liên quan sách vở tích tuồng. Tháng Bảy, người người về chùa, trang nghiêm cài lên ngực hoa hồng tinh khôi, hoa hồng đỏ thắm để nhớ ơn sinh thành dưỡng dục. Còn mẹ tôi, đợi đến rằm, mẹ sẽ nấu chè cúng – mẹ nói rằm tháng Bảy là rằm lớn. Và ngày hôm đó, đằng nào mẹ cũng ra xóm đồng, dắt bà ngoại vô ăn chè. Nhìn cảnh mẹ con hủ hỉ, tôi cá không ai tin chuyện ngày xưa bà ngoại chưa cho mẹ bú sữa tròn tháng, mẹ lớn lên như cái cách những đứa trẻ mồ côi mồ cút. Vậy nhưng chưa bao giờ mẹ ghét bà ngoại, tủi thì có chứ ghét thì không – mẹ chỉ nói vậy chứ không nói yêu thương, hiếu nghĩa.
Tháng Bảy về rồi. Mới đó mà đã mười năm, tròn mười năm… con cài hoa hồng trắng trên ngực áo. Ngày mẹ về cõi vĩnh hằng, đó là ngày đau buồn nhất cuộc đời con. Con làm sao quên một ngày mưa, mẹ yếu ớt cầm tay, nhìn con âu yếm, rồi không thể nói một điều gì… và mẹ đi… Ngày mẹ mất, trời cũng đổ mưa khóc mẹ. Chị Hai bỏ theo mẹ chỉ vàng, mong mẹ đủ đầy. Con khóc nức nở… Mẹ ơi! Ngày còn sống, mẹ chắt chiu dành dụm, đủ sắm một lai, một phân vàng mẹ cũng mua. Mẹ để đó, các con cần, mẹ lần lượt bán đi để rồi khi mẹ mất, chúng con mở chiếc rương của mẹ, chỉ là những bộ đồ cũ nhàu, những cuống rốn của mấy chị em con, mẹ nâng niu, gìn giữ.
Tháng Bảy Vu lan. Mưa lại về. Tôi đưa mắt nhìn ra cánh đồng trắng mưa trước nhà, thấy bóng mẹ, mắt nhòa…