Mẹ là bình yên!
Nắng trưa phủ xuống hiên nhà
Mẹ ngồi nhóm bếp khói pha vườn trầu
Thương cho đôi mắt đã sâu
Tóc pha sương bởi dãi dầu nắng mưa
Nhớ ngày Mẹ trẻ thời xưa
Nụ cười thắm sắc, tóc thời còn xanh
Thời gian bỏ ngõ qua mành
Mẹ đà già yếu tóc xanh bạc nhiều
Nhớ ngày tôi nhỏ liêu xiêu
Bước đi bên Mẹ nghe nhiều sướng vui
Mẹ tôi ngần ấy năm Trời
Gánh mùa sương lạnh, gánh nơi gió chùn
Cuộc đời như đóa phù dung
Chớm qua ngần ấy tương phùng thế gian
Mẹ như bóng ngã xế tàn
Như tia nắng đổ nhòa ngang lưng đồi
Ta cầu ngần ấy năm trôi
Mẹ luôn mạnh khỏe sống đời bình an!
Mẹ như ánh sáng thế gian
Rọi cho con bước giữa ngàn bóng đêm!
Có Mẹ đời mãi bình yên!
Mẹ là điểm dựa dịu hiền cho con!
***
Hòn sỏi nhỏ
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném xuống mặt hồ xanh
Nghe tiếng nước lủm chủm
Mặt hồ chẳng yên lành
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào mặt gương soi
Mặt gương vỡ tan nát
Chẳng ghép lại được rồi
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào một con mèo
Con mèo chạy đi núp
Nó chẳng còn nghe theo
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào giữa cuộc đời
Cuộc đời va chạm lắm
Chẳng yên lòng thảnh thơi
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào số phận ai
Người ta không vui vẻ
Mình cũng sẽ buồn hoài.
Cuộc đời là quán trọ
Người lâu mấy cũng đi
Rời chốn nương náu đó
Ta còn lại những gì?
Một mảnh thân cát bụi
Một nắm đất cỏ hoang
Hơn thua hay thương ghét
Rồi cũng đến suối vàng
Ta ngồi yên lắng đọng
Nghe ngọn cỏ thầm thì
Dù có thương có giận
Gió cũng về mang đi…
Võ Đào Phương Trâm