Đời người sắc sắc không không, tưởng mộng nhưng không phải mộng, ngỡ là chân nhưng nào phải thế. Kỳ thực vạn sự trên đời đến và đi ấy cũng là do duyên nợ an bài.
Hoa đến ngày thì hoa phải nở, đò đầy người đò phải sang sông. Đến khi duyên đã hết, nợ đã tàn thì dù có níu giữ cũng phải xa nhau. Vì thế hãy học cách yêu thương khi còn có thể, trân trọng mỗi phút giây nhiệm màu để đến lúc chia ly không còn phải hối tiếc.
Nhân sinh tại thế, đa phần ai cũng trải qua những đau khổ bất hạnh, hứng chịu bao nỗi éo le và thua thiệt trong cuộc sống, từ gia đình, công việc, học hành, sự nghiệp.. những thứ này khiến chúng ta cứ mãi quay cuồng trong vòng xoáy bất tận ấy mà dần dần đánh mất bản thân tự bao giờ. Thế nhưng, nếu ta nhận ra đó là lời cảnh tỉnh, là điểm khởi nguồn để tìm đến Đạo, tìm về với nguồn gốc của chính bản thân, thì những nỗi gian truân, bất hạnh kia lại trở thành những điểm sáng, những khởi nguồn mới để chúng ta đi tìm lại bản thể chân thật của mình. Thi nhân Vũ Hoàng Chương có viết:
Suối biếc chuyển lời kinh vọng khắp
Bụi hồng theo ngọn gió tung hê.
Bỗng dưng tìm thấy con người thật
Của chính mình xưa trót lạc đề
Trải qua bao nhiêu vất vả, bao nhiêu khổ đau và dầm mình trong đám bụi hồng của dương thế, giữa những hư danh của cuộc đời mà tìm ra được chính bản thân mình rồi từ đó tu tập theo chánh Pháp, đó mới là con đường sáng suốt và thông tuệ nhất của một kiếp người.
Đời người chính là dòng sông trôi mãi không ngừng với vô vàn triền đá gập ghềnh, thế nhưng khi con nước ấy trở về với biển cả mênh mông vô tận thì lại trở nên êm đềm như nằm trong lòng người mẹ với niềm hạnh phúc và sự yên bình. Con người cũng như dòng sông ấy, trải qua bao tháng năm sương gió dãi dầu, tuế nguyệt xoay vần, rồi đến một lúc nào đó cũng sẽ trở nên bình lặng, không hối hả, không xô bồ, không bon chen và cũng không còn vội vã chạy theo cái danh, cái sắc và cái tình như thời còn xuân trẻ. Nếu như những sự việc, những sóng gió trong cuộc đời mà năm xưa đã xảy ra khiến ta u sầu ủy khuất thì giờ đây với sự tĩnh lặng và chánh niệm trong nội tâm, ta chợt nhận ra rằng mọi sự vật hiện tượng xảy ra, mọi vui buồn của nhân thế chỉ là những ảo ảnh của trần gian.
Thế nên, đối trước mọi đau khổ, mọi vui buồn của cuộc đời ta hãy từ tốn chậm rãi nở một nụ cười hàm tiếu, bao dung mà đón nhận bởi vì không có muộn phiền, không khổ đau thì chẳng phải là cuộc sống, không trắc trở, không khổ nạn thì không phải là kiếp nhân sinh. Có người từng nói cuộc đời mỗi người như một hành trình dài vô tận, nếu cứ mãi ôm ấp nhưng muộn phiền thì đôi vai bé nhỏ của ta sẽ tăng thêm rất nhiều gánh nặng, bởi suy cho cùng, ta đến từ cát bụi và khi mọi nhân duyên đã thành thì sẽ trở về với hư vô, đến tay không và trở về cũng tay trắng. Một đoạn đường đời, một đoạn trả vay, thế thì, chi bằng cứ mãi ôm ấp những thứ phù phiếm xa hoa, ảo ảnh phù du thì ta cứ buông bỏ hết phía sau, sống chân thành, sâu sắc với hiện tại tuyệt vời, giữ cho tâm thái luôn vui vẻ, nhẹ nhàng thì con đường đời sẽ rộng mở thênh thang.
Ngọc Ánh