A. NGUYÊN VĂN
Phồn thể tự
婦詐稱死喻
昔有愚人,其婦端正,情甚愛重。婦無直信,後於中間共他交往,邪婬心盛欲逐傍夫捨離己婿。於是密語一老母言:“我去之後,汝可齎一死婦女屍安著屋中,語我夫言云我已死。”
老母於後伺其夫主不在之時,以一死屍置其家中。及其夫還,老母語言:“汝婦已死。”
夫即往視信是己婦哀哭懊惱。大積薪油燒取其骨,以囊盛之晝夜懷挾。
婦於後時心厭傍夫便還歸家,語其夫言:“我是汝妻。”
夫答之言:“我婦久死。汝是阿誰妄言我婦?”
乃至二三猶故不信。
如彼外道聞他邪說心生惑著,謂為真實永不可改,雖聞正教不信受持。
Giản thể tự
妇诈称死喻
昔有愚人,其妇端正,情甚爱重。妇无直信,后于中间共他交往,邪淫心盛欲逐傍夫舍离己婿。于是密语一老母言:“我去之后,汝可赍一死妇女尸安着屋中,语我夫言云我已死。”
老母于后伺其夫主不在之时,以一死尸置其家中。及其夫还,老母语言:“汝妇已死。”
夫即往视信是己妇哀哭懊恼。大积薪油烧取其骨,以囊盛之昼夜怀挟。
妇于后时心厌傍夫便还归家,语其夫言:“我是汝妻。”
夫答之言:“我妇久死。汝是阿谁妄言我妇?”
乃至二三犹故不信。
如彼外道闻他邪说心生惑着,谓为真实永不可改,虽闻正教不信受持。
B. PHIÊN ÂM
PHỤ TRÁ XƯNG TỬ DỤ
Tích hữu ngu nhân, kỳ phụ đoan chánh, tình thậm ái trọng. Phụ vô trực tín, hậu ư trung gian cộng tha giao vãng, tà dâm tâm thịnh dục trục bang phu xả li kỷ tế. Ư thị mật ngữ nhất lão mẫu ngôn: “Ngã khứ chi hậu, nhữ khả tê nhất tử phụ nữ thi an trước ốc trung. Ngữ ngã phu ngôn vân ngã dĩ tử.”
Lão mẫu ư hậu tứ kỳ phu chủ bất tại chi thời, dĩ nhất tử thi trí kì gia trung. Cập kỳ phu hoàn, lão mẫu ngữ ngôn: “Nhữ phụ dĩ tử.”
Phu tức vãng thị tín thị kỷ phụ ai khốc áo não. Đại tích tân du thiêu thủ kỳ cốt, dĩ nan thịnh chi trú dạ hoài hiệp.
Phụ ư hậu thời tâm yếm bang phu tiện hoàn qui gia, ngữ kỳ phu ngôn: “Ngã thị nhữ thê.”
Phu đáp chi ngôn: “Ngã phụ cữu tử. Nhữ thị a thùy vọng ngôn ngã phụ?”
Nãi chí nhị tam do cố bất tín.
Như bỉ ngoại đạo văn tha tà thuyết tâm sanh hoặc trước, vị vi chân thật vĩnh bất khả cải, tuy văn chánh giáo bất tín thọ trì.
C. DỊCH NGHĨA
Thuở xưa có một kẻ ngu hết mực thương yêu người vợ xinh đẹp của mình, nhưng người vợ thì lại chẳng có lòng trung trinh. Đương lúc đó, cô đang thông gian với một người khác. Bởi lòng tà dâm hẫy hừng, cô muốn bỏ chồng theo tình lang.
Thế là cô vợ đã âm thầm căn dặn với một bà lão rằng:
“Sau khi tôi rời khỏi, bà hãy mang xác chết của một phụ nữ khác bỏ vào trong phòng, rồi nói với chồng tôi, rằng tôi đã chết.”
Sau đó đợi đến lúc người chồng đi vắng, bà lão lấy một xác chết bỏ vào trong nhà. Khi người chồng trở về, bà nói rằng vợ hắn đã chết. Thế là người chồng vội đi xem và tin đó là vợ của mình. Hắn ta khóc lóc buồn bã, rồi gom nhiều củi và dầu để chuẩn bị hỏa thiêu. Khi thiêu xong, hắn bỏ tro cốt vào trong túi đựng và ngày đêm mang theo bên mình.
Một thời gian sau, cô vợ sanh lòng chán nản bên người tình, nên liền quay về nhà.
Cô nói với người chồng rằng:
“Em là vợ của anh đây!”
Người chồng trả lời:
“Vợ tôi đã chết từ lâu. Cô là ai mà dám nói láo là vợ tôi à.”
Mặc dù cô vợ đã ráng giải thích nhiều lần nhưng hắn vẫn không chịu tin.
Đây cũng như có hàng ngoại đạo, một khi họ đã học tà thuyết thì tâm sanh mê muội và chấp trước, rồi cho đó là chân thật và vĩnh viễn không chịu sửa đổi. Dù sau đó có nghe được chánh giáo đi nữa thì họ vẫn không tin cùng thọ trì.
D. Ý NGHĨA
Con người là tối linh trong muôn vật, có lý trí, có tình cảm, lại còn có đạo đức, có lương tâm; nhưng cũng rất gian xảo, dối trá và tàn nhẫn. Vì sao? Bởi vì từ vô thỉ đến nay họ luân hồi trong sáu đường, tiêm nhiễm tính thiện, lý trí và đạo đức thì rất ít; nhưng thói xấu gian trá, tàn nhẫn, tính ác lại rất sâu nặng. Chúng ta trồng nhân gì thì gặt quả ấy, cho nên có sự khác biệt giữa gian trá và lương thiện.
Thế gian có đúng-sai, tà-chính, công có công lý; bị cáo, nguyên cáo ở tòa án đều có lý nhất định. Tất cả mọi việc đều y theo pháp luật mà xử cho công bằng chính trực; chúng ta dựa theo công lý mới có thể xét xử sự việc đúng hay sai. Cho nên mọi việc đều có công lý và chân lý, nếu không thì thế giới này nổi loạn; người, trời trong sáu đường cũng trở thành luận bàn suông.