Trong lòng biết ơn, ta nhận ra sự vô ngã/ Không còn cái tôi tách biệt với thế gian/ Ta như giọt nước trong biển lớn/Hoà vào dòng chảy của cuộc đời, bao la, tĩnh lặng…
Lòng biết ơn là bài kinh không lời
Nghe bằng trái tim hơn là đôi tai
Thấy bằng tâm nhãn hơn là nhãn căn
Nó khơi dậy ánh sáng trong từng khoảnh khắc đời thường
Ta ngồi dưới bóng cây, cảm nhận sự mát lành
Thấy trong từng chiếc lá xanh
Là muôn kiếp nhân sinh nối nhau không dứt
Cây cắm rễ sâu xuống đất, nối liền đất với trời
Ta biết ơn dòng sông chảy mãi không ngừng
Mang theo phù sa, mang theo sự nuôi dưỡng
Nước chảy đến đâu, sự sống sinh sôi đến đó
Ta ngồi nơi bờ sông, lắng nghe từng tiếng sóng, thấy lòng an nhiên
Biết ơn từng cơn gió đưa tiếng chuông chùa xa xăm
Mang theo lời nhắc nhở về sự thức tỉnh
Chúng ta chẳng sở hữu gì, tất cả chỉ là duyên
Thân này, cảnh này, đều từ không mà biểu hiện
Rồi sẽ trở về lại không.
Lòng biết ơn làm cho con đường ta đi trở nên mềm mại
Như đôi chân trần bước trên cỏ non
Dẫu đời có đầy gai nhọn
Nhưng với lòng biết ơn, gai cũng hóa thành hoa
Cảm tạ những khó khăn, như vị thầy nghiêm khắc
Những thử thách giúp ta thấy rõ chân tâm
Cảm tạ những niềm vui, như bông hoa nở rộ
Nhắc ta về phép màu của hiện hữu, của niềm vui giản dị
Lòng biết ơn không dừng ở lời nói
Nó là cách ta đối diện với mỗi phút giây
Nhìn đời với đôi mắt trong trẻo
Thấy tất cả đều là duyên lành đáng quý
Ta ngồi dưới bầu trời đêm, cảm nhận sự yên bình
Thấy rõ từng vì sao lấp lánh
Mỗi ngôi sao là một phần của vũ trụ, một phần của ta
Và lòng biết ơn mở ra cánh cửa để thấy rõ sự kết nối
Lòng biết ơn là con thuyền nhẹ trôi trên dòng sông tĩnh lặng
Chở ta qua những bến bờ của sân si, phiền não
Đưa ta đến vùng nước thanh bình
Nơi tâm ta hòa cùng với tâm vũ trụ, không phân biệt, không chấp trước
Khi lòng biết ơn tràn ngập
Mọi điều trở nên thiêng liêng
Từ cọng cỏ dại mọc ven đường đến ánh nắng ban mai
Mỗi hạt bụi nhỏ cũng mang trong nó toàn bộ vũ trụ
Lòng biết ơn biến từng giây phút sống thành một hành trình giác ngộ
Khiến đời ta hóa thành một bài ca vô thanh nhưng đầy sự nhiệm mầu.
Cảm tạ ánh nắng sưởi ấm khi đông về
Thắp sáng con đường mịt mờ sương phủ
Như lời dạy của bậc minh sư
Chỉ lối cho ta đi qua bóng tối của vô minh
Cảm tạ bóng đêm tĩnh lặng
Chứa đựng mọi điều sâu kín trong lòng đời
Những khoảng không gian yên bình để ta nhìn sâu vào chính mình
Để thấy rõ hơn sự mênh mông vô biên của tâm hồn
Biết ơn hơi thở này
Mang ta đến từng khoảnh khắc sống động
Đưa ta thoát khỏi những xao lãng của quá khứ, tương lai
Giữ ta lại trong phút giây hiện tại, nơi tất cả đều nhiệm mầu
Ta thấy rõ rằng mình và muôn loài
Không gì khác ngoài cùng một nguồn sống
Từ cành cây đong đưa trong gió
Đến cánh chim lạc loài bay về bầu trời xa thẳm
Biết ơn cả nỗi đau, như một sự trưởng thành
Như mầm cây xuyên qua lớp đất cứng
Để vươn đến ánh sáng, để biết rằng
Mọi sự kiện trong đời đều là những mảnh ghép tuyệt mỹ
Lòng biết ơn là nơi mà ta tìm thấy hòa bình
Khi buông bỏ mọi kỳ vọng, chỉ còn lại sự chấp nhận
Là khi ta cúi đầu trước cái đẹp của một đóa hoa dại
Như cúi đầu trước mọi điều vi diệu của vũ trụ
Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ
Đều là cánh bướm đập cánh trong vườn hoa tâm thức
Lòng biết ơn làm cho những chuyển động ấy
Trở thành một điệu múa đẹp đẽ giữa đất trời
Trong lòng biết ơn, ta nhận ra sự vô ngã
Không còn cái tôi tách biệt với thế gian
Ta như giọt nước trong biển lớn
Hoà vào dòng chảy của cuộc đời, bao la, tĩnh lặng.
Lòng biết ơn muôn loài là suối nguồn từ tâm
Chảy mãi không ngừng, thấm đẫm những mùa khô hạn
Là dòng nước trong lành đưa ta về với bến bờ chân thật
Nơi tình thương, sự chấp nhận và tỉnh thức giao hòa.
Pháp Nhật